Chuyện xin kể  bằng câu song thất 
Kết vào vần lục bát nghe chơi 
Dẩu là câu chuyện xa vời 
Không rõ hư thực…xin mời bạn nghe: 
Có một  thầy Đồ Nghè dạy học, 
Nhà có cô gái trọc rất xinh 
Vốn dòng gia giáo đoan trinh 
Sớm hôm nàng giữ một tình trăng trong 
Chữ thánh hiền má hồng ràng buộc 
Đạo gia nghiêm học thuộc vào tâm 
Chữ duyên đêm mãi khóc thầm 
Một ngày một lở sắc cầm tuổi xuân. 
Có một anh nghèo từng tấm áo 
Chuyện sách đèn áo não cơm canh 
Ngở trời se mối duyên lành 
Khi Thầy thấy được chuyện anh với nàng. 
Thương con trẻ  thầy không trách móc 
Nàng mến chàng ăn học ngày đêm 
Dấu cơm nàng bước qua thềm 
Cho chàng đở dạ ấm êm sách đèn. 
Rồi ngày kia trống kèn tin báo… 
Nàng lại lo khăn áo cho chàng 
Nợ đèn, nợ sách, nợ nàng… 
Công danh một bước vội vàng lên kinh. 
Ngày ra đi tâm tình bịn rịn 
Tiển chân nhau cuối nẻo sân Đình 
Chàng rằng cái chữ ba sinh 
Thề yêu nàng trọn tấm tình trăm năm. 
Ngại ải quan xa xăm mù bụi 
Nén lòng bao hờn tủi băn khoăn 
Tay nàng chàng viết, bảo rằng: 
Cứ như vậy nhé xin nàng về mau...! 
Nẻo đường về chia nhau hai ngõ 
Lời của chàng chưa rõ là sao..? 
Ngửa bàn tay vội xem mau 
“Hồi Gia Thú Phụ “ trước sau rành rành. 
Một cơn gió bổng lành lạnh thổi 
Đất trời đau xé nỗi lòng ai 
Chữ Hồi gia giữa bàn tay 
Thú phụ…là nghĩa đắng cay, bạc tình..? 
“Hồi gia” chữ…”về nhà”  đã rõ 
“Thú phụ”…đây có phải    “lấy chồng “…? 
Nghe lòng đau đớn mênh mông… 
Ngang cầu một bóng má hồng quyên sinh. 
Bao nỗi đau của tình đôi lứa 
Một lời nguyền hơn lửa ba sinh 
Mười năm một mảnh thâm tình 
Chàng về chốn củ tìm hình yêu xưa. 
Đớn đau thay vừa về đến cửa 
Một lời ngoan chửa kịp chào thầy 
Khói nhang đâu đã bủa vây 
Bàn thờ một bóng, dáng gầy biệt tăm. 
Đất trời quay tối sầm trước mắt 
Xé lòng đau khóc ngất bên thềm 
Tỏ tường dạ đớn đau thêm 
Vì câu với chữ chẳng êm… chẳng tường… 
Học trò giỏi văn chương cho lắm 
Tệ làm sao máu đẫm tình thân 
Chữ “Phu”, chữ “Phụ” một vần 
Nghĩ sai một nét - nát thân một người. 
Một chữ tích chín mười tuồng dịch 
Truyện vu vơ thơ thích đề ra 
Về nhà thú tội cùng cha 
Sao nàng nông cạn suy ra lấy chồng? (va,16/11/2009)
TB: Vàng anh xin nói thêm, đây là truyện năm lớp sáu thầy dạy văn: 
Nguyễn-An-Thái kể lại bằng văn nôm và Pháp văn lại dịch ra Việt văn 
cho cả lớp nghe, rất dài… nhưng VA chỉ nhớ đại ý là như vậy. Thầy của 
VA muốn nhắn nhủ một câu: - “ Làm văn-thơ chỉ một chữ , hay một dấu 
phẩy cũng rất là tai hại…” 
Cái câu Hồi gia thú phụ là bảo chàng bảo nàng “về nhà thú tội 
với cha” và cũng có nghĩa là “về nhà lấy chồng” cho nên người con gái 
vì chữ tiết hạnh trung trinh đã gieo mình tự vẫn khi hiểu lầm... Chỉ 
là vui với văn thơ xin quý vị đừng cười nha. Vàng anh lấy tích dịch ra 
tuồng chơi thôi, mong các bạn vui là được rồi…Cám ơn
![]()
MOVE Choiblogs
Vàng Anh (Thập Trượng Phi Hồng) Chào bạn ghé thăm... "Trang Thơ" !



0 nhận xét