Là con gái tính thường hay bướng bỉnh
Thích dỗi hờn cho có kẻ dỗ dành
Cho anh van: "em đừng hành anh nửa"
Em cong môi, khẻ: "Hứ! kệ ngươì ta"
Dẩu biết buồn... khi ngươì ấy cách xa
Cứ bướng bỉnh làm reo cho anh dỗ
Lúc bướng bỉnh mặt nhìn hơi... dễ ghét
Em dỗi hờn ngúng nguẩy: "Đã làm sao ?"
Bướng bỉnh này, em có tự khi nào
Sao lại cứ vậy hoài cho anh khổ ?
Thôi từ nay em giận hờn đúng chổ
Dịu dàng hơn khi ở cạnh bên anh
Để anh thôi bối rối lúc dỗ dành
Miệng lầm bẩm: ..."thôi đành nuối tiếc"
Đừng buồn anh: "bây giờ em đã biết"
Nét làm duyên của con gái thuở nào
Em trở về với bình dị thanh tao
Thôi bướng bỉnh, dịu dàng bên anh nhé !
Cho tình ta thôi không còn quạnh quẽ
Lâu lâu buồn... lại bướng bỉnh... nhé anh !
TTPH, tháng 06/2009.
Giận Hờn Giúp Ta Hiểu Nhau Hơn - Ưng Hoàng Phúc, Phạm Quỳnh Anh
Vàng Anh (Thập Trượng Phi Hồng) Chào bạn ghé thăm... "Trang Thơ" !
0 nhận xét